Mẹ ngồi ru con đong đưa vơng buồn đong đưa vơng buồn Mẹ
ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn Lạy trời mưa
tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên Mẹ ngồi ru con nước mắt
nhọc nhằn xót xa đời ḿnh
Mẹ ngồi ru con đong đưa vơng buồn
năm qua tuổi ṃn Mẹ nh́n quê hương nghe con ḿnh buồn giọt lệ ăn năn
Giọt lệ ăn năn đưa con về trần tủi nhục chung thân Một
ḍng sông trôi cuốn măi về trời bấp bênh phận người
Điệp khúc
Mẹ ngồi ru con tiếng hát lênh đênh Mẹ ngồi ru con ru mây vào hồn Mẹ
dạy cho con tiếng nói quê hương Mẹ nh́n con đi phút giây bàng hoàng
Mẹ
ngồi ru con đong đưa vơng buồn đong đưa phận ḿnh Mẹ ngồi
ru con nghe đất gọi thầm trọn nợ lưu vong Mẹ ngồi trăm năm
như thân tượng buồn để lại quê hương Tuổi c̣n bơ vơ thế
giới hằn thù chiến tranh ngục tù
Đại bác ru đêm
Đại bác đêm
đêm dội về thành phố Người phu quét đường dừng chổi đứng
nghe. Đại bác qua đây đánh thức mẹ dậy Đại bác qua đây con
thơ buồn tủi nửa đêm sáng chói hỏa châu trên núi.
Đại bác đêm
đêm dội về thành phố người phu quét đường dừng chổi đứng
nghe. Từng chuyến bay đêm con thơ giật ḿnh Hầm trú tan hoang ôi da thịt vàng
Từng đêm chong sáng là mắt quê hương.
Hàng vạn tấn bom trút xuống
đầu làng Hàng vạn tấn bom trút xuống ruộng đồng Cửa nhà Việt
Nam cháy đỏ cuối thôn. Hàng vạn chuyến xe, claymore lựu đạn Hàng vạn
chuyến xe mang vô thị thành từng vùng thịt xương có mẹ có em
Đại
bác đêm đêm dội về thành phố người phu quét đường dừng chổi
đứng nghe. Đại bác đêm đêm tương lai rụng vàng đại bác
đêm đêm như kinh không mang lời nguyện Trẻ thơ quên sống từng đêm
nghe ngóng.
Đại bác đêm đêm dội về thành phố người phu quét
đường dừng chổi đứng nghe. Đại bác đêm đêm ru da thịt
vàng Đại bác nghe quen như câu dạo buồn Trẻ con chưa lớn để
thấy quê hương.
Hàng vạn tấn bom trút xuống đầu làng Hàng vạn
tấn bom trút xuống ruộng đồng Cửa nhà Việt Nam cháy đỏ cuối
thôn. Hàng vạn chuyến xe, claymore lựu đạn Hàng vạn chuyến xe mang vô thị
thành từng vùng thịt xương có mẹ có em
|